
Những Đôi Mắt Măng Đen,
Uyên Na, Vitours, Đà Nẵng
Chúng tôi đến với Măng Đen một ngày nắng đẹp. Nói như cô bé địa phương xinh xắn, trời cũng không phụ lòng người mà bớt cơn mưa chiều để chào đón đoàn người từ đô thị xa xôi lên thăm phố núi thanh bình. Một ngày đầu thu có nắng xuyên kẽ lá, có gió luồn kẽ tóc, có chút hồi hộp chờ đợi suốt quãng đường dài, và có những niềm vui, niềm hăm hở được gặp các em bé vùng cao để trao chút hơi ấm đồng bằng.
Măng Đen đẹp. Một vẻ đẹp hoang sơ đến nao lòng. Như khí trời se sắt, như mây chiều bảng lảng, như ánh mắt buồn xa xăm và hàng mi cong rợp của cậu bé Hui phải đi bộ hơn 7km mới đến trường. Trẻ con vùng cao đứa nào cũng nhỏ thó, gầy guộc và đen nhẻm, nhưng đặc biệt đứa nào cũng có đôi mắt thẳm sâu và nụ cười bừng sáng như mặt trời cao nguyên. Những nụ cười tươi tắn trên đôi mắt đen thẳm vừa gần vừa xa, thật sự ám ảnh.
Người Măng Đen đẹp. Sức hút tự nhiên tỏa ra từ cô hướng dẫn viên duyên dáng, đến cụ ông nhún nhảy theo điệu cồng chiêng, đến những chàng trai cô gái hăng say điệu múa bên ánh lửa hồng. Những chàng trai cô gái ban ngày lên rẫy lên nương, đêm đêm hóa thân thành những nghệ sĩ thực thụ, say mê theo từng điệu nhạc và bước nhảy. Đêm hội có cái nhìn bẽn lẽn của cô gái; có điệu cười hiền lành của chàng trai; lại có những cái lắc hông cuồng nhiệt của anh của chị; có những giọng ca cao vút, hừng hực, bên ngọn lửa bùng cháy, dưới ánh trăng đêm rằm, vừa rộn ràng, vừa xao xuyến.
Trăng cao nguyên đẹp lắm. Ánh trăng bàng bạc trên cây trên lá, trải dài trên những con đường mòn xa tít tắp. Trăng cô liêu giữa mênh mông của đất và thẳm sâu của trời, tưởng như trong tầm tay mà cao vời vợi, dung dị mà bí ẩn, hoang dại mà mê đắm…
Không có nhiều thời gian, chúng tôi rời Măng Đen trong luyến tiếc, tạm biệt mảnh đất hiền lành khi chỉ vừa mới bén duyên. Măng Đen, như đôi mắt đen láy của Hui, vẫn đẹp mê hồn đầy bí ẩn; một vẻ đẹp day dứt, níu chân người ra đi.
Măng Đen, hẹn ngày trở lại!













